拒jù霜shuāng花huā--王wáng炎yán
池chí上shàng木mù芙fú蓉róng,,晓xiǎo寒hán摧cuī折zhé之zhī。。绿lǜ叶yè未wèi尽jǐn雕diāo,,红hóng芳fāng已yǐ先xiān萎wēi。。空kōng得dé拒jù霜shuāng名míng,,憔qiáo悴cuì不bù得dé持chí。。人rén生shēng亦yì如rú此cǐ,,荣róng盛shèng须xū及jí时shí。。少shǎo壮zhuàng不bù久jiǔ留liú,,老lǎo疾jí仍réng相xiāng随suí。。腾téng腾téng当dāng任rèn运yùn,,惨cǎn惨cǎn徒tú自zì悲bēi。。万wàn古gǔ同tóng有yǒu尽jǐn,,华huá颠diān无wú再zài缁zī。。及jí今jīn幸xìng强qiáng健jiàn,,不bù乐lè将jiāng何hé为wèi。。
拒霜花。宋代。王炎。池上木芙蓉,晓寒摧折之。绿叶未尽雕,红芳已先萎。空得拒霜名,憔悴不得持。人生亦如此,荣盛须及时。少壮不久留,老疾仍相随。腾腾当任运,惨惨徒自悲。万古同有尽,华颠无再缁。及今幸强健,不乐将何为。