芍sháo药yào诗shī--王wáng禹yǔ偁chēng
东dōng君jūn着zhe意yì占zhàn残cán春chūn,,得dé得dé迟chí开kāi亦yì有yǒu因yīn。。曾céng与yǔ掖yē垣yuán留liú故gù事shì,,又yòu来lái淮huái海hǎi伴bàn词cí臣chén。。日rì烧shāo红hóng艳yàn排pái千qiān朵duǒ,,风fēng递dì清qīng香xiāng满mǎn四sì邻lín。。更gèng爱ài枝zhī头tóu弄nòng金jīn缕lǚ,,异yì时shí相xiāng对duì掌zhǎng丝sī纶lún。。
芍药诗。宋代。王禹偁。东君着意占残春,得得迟开亦有因。曾与掖垣留故事,又来淮海伴词臣。日烧红艳排千朵,风递清香满四邻。更爱枝头弄金缕,异时相对掌丝纶。