苦kǔ寒hán行xíng--文wén同tóng
上shàng太tài行xíng兮xī高gāo盘pán盘pán,,日rì将jiāng暮mù兮xī岁suì已yǐ阑lán。。入rù谷gǔ口kǒu兮xī出chū林lín端duān,,风fēng惨cǎn惨cǎn兮xī吹chuī骨gǔ寒hán。。冰bīng霜shuāng结jié兮xī玉yù败bài巑cuán岏wán,,光guāng上shàng照zhào兮xī天tiān色sè乾gān。。纷fēn横héng委wěi兮xī草cǎo树shù残cán,,黯àn慄lì烈liè兮xī烟yān云yún漫màn。。仆pū足zú皲jūn兮xī马mǎ蹄tí抚fǔ,,望wàng所suǒ舍shě兮xī摧cuī心xīn肝gān。。囊náng立lì空kōng兮xī衣yī且qiě单dān,,嗟jiē道dào途tú兮xī胡hú艰jiān难nán。。
苦寒行。宋代。文同。上太行兮高盘盘,日将暮兮岁已阑。入谷口兮出林端,风惨惨兮吹骨寒。冰霜结兮玉败巑岏,光上照兮天色乾。纷横委兮草树残,黯慄烈兮烟云漫。仆足皲兮马蹄抚,望所舍兮摧心肝。囊立空兮衣且单,嗟道途兮胡艰难。