閒xián中zhōng吟yín--释shì文wén珦xiàng
云yún山shān青qīng青qīng,,风fēng泉quán冷lěng冷lěng。。
山shān色sè可kě爱ài,,泉quán声shēng可kě听tīng。。
乃nǎi赋fù归guī来lái,,盟méng诸zhū山shān灵líng。。
身shēn去qù世shì远yuǎn,,心xīn与yǔ真zhēn冥míng。。
蔬shū食shí果guǒ腹fù,,麻má衣yī蔽bì形xíng。。
尘chén车chē绝jué迹jī,,蓬péng户hù常cháng扃jiōng。。
不bù行xíng他tā缘yuán,,唯wéi诵sòng自zì经jīng。。
眇miǎo观guān人rén世shì,,沧cāng波bō一yī萍píng。。
朽xiǔ钝dùn寂jì漠mò,,待dài终zhōng余yú龄líng。。
唤huàn主zhǔ人rén公gōng,,教jiào常cháng惺xīng惺xīng。。
閒中吟。宋代。释文珦。 云山青青,风泉冷冷。山色可爱,泉声可听。乃赋归来,盟诸山灵。身去世远,心与真冥。蔬食果腹,麻衣蔽形。尘车绝迹,蓬户常扃。不行他缘,唯诵自经。眇观人世,沧波一萍。朽钝寂漠,待终余龄。唤主人公,教常惺惺。