寄jì陈chén子zi尚shàng录lù事shì--胡hú翰hàn
东dōng瓯ōu有yǒu一yī士shì,,周zhōu游yóu吴wú楚chǔ间jiān。。
一yī岁suì一yī归guī养yǎng,,四sì十shí来lái作zuò官guān。。
人rén生shēng贵guì得dé意yì,,寄jì书shū忽hū长zhǎng叹tàn。。
芳fāng兰lán委wěi蔓màn草cǎo,,霜shuāng露lù复fù摧cuī残cán。。
寸cùn心xīn欲yù焉yān托tuō,,相xiāng望wàng隔gé山shān川chuān。。
出chū门mén道dào路lù修xiū,,起qǐ伏fú千qiān万wàn端duān。。
直zhí性xìng不bù得dé遂suì,,此cǐ道dào自zì古gǔ然rán。。
寄jì书shū当dāng路lù者zhě,,下xià流liú良liáng独dú难nán。。
寄陈子尚录事。明代。胡翰。东瓯有一士,周游吴楚间。一岁一归养,四十来作官。人生贵得意,寄书忽长叹。芳兰委蔓草,霜露复摧残。寸心欲焉托,相望隔山川。出门道路修,起伏千万端。直性不得遂,此道自古然。寄书当路者,下流良独难。