华huá胥xū引yǐn((赋fù松sōng花huā))--止zhǐ禅chán师shī
碧bì浮fú春chūn盖gài,,黄huáng点diǎn秋qiū旗qí,,细xì芳fāng泛fàn月yuè。。露lù委wěi残cán钗chāi,,烟yān梳shū高gāo髻jì曾céng戏xì折zhé。。几jǐ度dù宿sù寄jì山shān房fáng,,□□麹qū尘chén云yún屑xiè。。香xiāng入rù蜂fēng须xū,,蜜mì房fáng风fēng味wèi应yīng别bié。。
篘chōu酒jiǔ浮fú汤tāng,,爱ài霏fēi霏fēi、、粉fěn黄huáng清qīng绝jué。。嫩nèn苞bāo新xīn子zi,,凭píng谁shuí香xiāng歌gē五wǔ粒lì。。只zhǐ怕pà东dōng风fēng吹chuī尽jǐn,,长zhǎng萧xiāo萧xiāo黄huáng发fā。。独dú鹤hè归guī来lái,,满mǎn庭tíng零líng乱luàn金jīn雪xuě。。
华胥引(赋松花)。宋代。止禅师。 碧浮春盖,黄点秋旗,细芳泛月。露委残钗,烟梳高髻曾戏折。几度宿寄山房,□麹尘云屑。香入蜂须,蜜房风味应别。篘酒浮汤,爱霏霏、粉黄清绝。嫩苞新子,凭谁香歌五粒。只怕东风吹尽,长萧萧黄发。独鹤归来,满庭零乱金雪。